THƠ


NHẠC


Chùa
 Pháp Quang


 


 

Home

 

 

 



Thơ Mặc Giang
 qua cái nh́n của mọi giới
---o0o---

 

 

1.         Khơi ḍng (của Mặc Giang)

2.         Đọc thơ Mặc Giang (của Ngô Lâm)

3.         Đôi lời tâm sự (của BS Hà Ngọc Thuần)

4.         Duyên thơ kỳ ngộ (của Phạm Quang Ngọc)

5.         Thơ Mặc Giang - Như Những Ḍng Sông  (Lư Thừa Nghiệp)

********************

 

Khơi ḍng

 Được sinh ra, lớn lên, đi vào trường học, đi vào trường đời, rồi dong ruổi muôn phương, và dù có ra sao, Quê Hương vẫn C̣n Đó !

 Từ thuở phôi sinh xuất hiện Lạc Hồng, Hùng Vương - Văn Lang, xuyên qua chiều dài lịch sử, cấu thành mảnh dư đồ Chữ  S, với Bắc Nam Trung gấm vóc, với núi non hùng vĩ, biển rộng sông dài, với những tên gọi thân yêu Huế - Sài G̣n - Hà Nội, với từng thời kỳ dù có qua đi, không gian dù có biến đổi, và dù cho vật đổi sao dời, Quê Hương vẫn C̣n Đó !

 Những thế hệ tiền nhân đă nằm xuống trên mọi nẻo đường quê hương, Những lối đi chạy ngang qua đất đỏ. Những lối về chạy dọc dưới trời xanh. Những mạch máu của trái tim thành phố. Những đốt xương của thân thể châu thành, thế hệ hôm nay đang dấn bước, thế hệ ngày mai sẽ tiếp theo, Em vẽ một ṿng tṛn, Tôi vẽ một h́nh vuông, Khép hai chữ vuông - tṛn, Thành quê hương muôn thuở, cho từng gạch nối nối liền, dù lành lặn hay rách nát, đă đang và sẽ đi qua, Quê Hương vẫn C̣n Đó !

 Qua thời gian dài dặt trong thi thiết của tâm can đan kín, đôi mắt ch́m sâu, và trong thê thiết của Biển Đông bạc sóng, Trường Sơn bạc màu, nghe tiếng gọi của đêm trường, nghe tiếng nói của canh thâu, nỗi khắc khoải của tâm tư, nỗi thổn thức của tấm ḷng, được ươm vọng chia xẻ, đến với, đón nhận và cho nhau trong t́nh thương, sự sống, con người, tạo thành những ḍng chảy mênh mông, cô đọng và tiết tấu thành ngôn từ, âm điệu, nhịp khúc, có thể cho rằng đó là những vầng thơ bơi lội trên sông biển thi ca phong phú của Việt Nam, hay Con nai vàng ngơ ngác, Đạp trên lá vàng khô trên núi rừng tao đàn tuyệt tác của dân tộc. Tác giả không dám tự nhận, tự xưng, nhưng khẳng quyết có quyền được đến, nh́n, thấy và sống với Quê Hương C̣n Đó ! Bỡi quê hương là của Việt Nam chứ không phải của riêng ai, cho nên, ai là người Việt Nam, là đă có sẵn quê hương của ḿnh !

 Theo năm tháng trầm tư trong chiều sâu tâm thức để ṃ mẫm vào bóng dáng hư vô, gơ tiếng vô thinh vào nẻo mịt mù của có không, c̣n mất, tử sinh, chung thỉ, đôi lúc bị chơi vơi trên đỉnh đồi diễm ảo, hay tan hoang nơi hổ thẳm giá băng. Sự tịch vắng của siêu nhiên, dù đă có những bậc thoát trần vẽ lên nhiều nét chấm phá, nhưng rồi cũng vĩnh nhiên trầm lắng miên trường. Mượn cánh lăng du phiêu bạt vào thời gian vô tận, không gian vô cùng, bỗng dưng, tiếng vọng hồi quan, nụ cười phản chiếu từ chốn huyễn ảo, tịch băng, vĩnh nhiên ấy. Th́ ra, ḍng sông sinh tử, ḍng chuyển sắc không luôn hiện hữu dấu nét h́nh hài của người lăng tử, đă từng phiêu du tự thuở hồng hoang, và măi măi phiêu du đến tận vô chung, chạm vào những điểm đă chấm phá và chưa chấm phá, bước đi trên lộ tŕnh phi đạo vô môn, mà mọi nẻo vào ra chính là nhà xưa quê cũ, đánh bật gốc rễ của có không, c̣n mất, ghi lại thành vầng thơ ca hát trên mọi nẻo đường đi khắp ngưỡng cửa diêm phù.

 70 bài trong Quê Hương C̣n Đó là tập thơ tự in ấn phát hành đầu tay, đầu đời, và đầu tiên trong chuỗi 650 bài. Đă thực hiện 45 Dĩa Audio CD Ngâm Thơ với hơn 30 nghệ sĩ tài hoa như Hồng Vân, Thúy Vinh, Đoàn Yên Linh, Phan Xuân Thi, vân vân . . . Đă phổ nhạc 120 bài với hơn 40 nhạc sĩ “gạo cội” của âm nhạc Việt Nam như Châu Kỳ, Hằng Vang, Thế Bảo, Quốc Thắng, Minh Châu, . . . và hai tác phẩm trường thi đă sáng tác, xin theo thời gian sẽ được gởi đến tất cả mọi người.

 Ước mong tập thơ nầy sẽ đến tay quí vị với những thịnh t́nh quí mến, hoan hỷ, để tạo cơ duyên, trợ lực, cho những tập kế tiếp và những sản phẩm của tác giả.

 

Ngày 30-10-2005
Trân trọng
Mặc Giang

*********

 

Đọc Thơ Mặc Giang 

“Thấy tưởng Thường, nhưng Hay, Lạ và Đặc Biệt !”

 60 năm trước, lúc trên 10 tuổi biết đọc sách, tôi cũng thích thơ, nhưng t́m đọc loại thơ chinh chiến ( người chiến binh đi chiến đấu). Những bài hay th́ chép ra sổ nhỏ để đọc lai rai. Thỉnh thoảng cũng thích thơ t́nh, loại hay cả ư lẫn lời. Cho tới lúc sắp rụng về cát bụi, tôi chuẩn bị để ra đi cho nhẹ nên không c̣n hồn để đọc thơ nữa.

 Tuy nhiên, nhờ biên soạn sách 30 Năm . . . Phải đọc, phải lục lọi, nên đọc đủ thứ thơ, hay cũng đọc không hay cũng đọc, v́ hay và không hay thường hay lẫn lộn. Hoặc nếu nghe ai đó khen thơ tác giả này nọ hay, th́ tôi chú ư đọc thử.

 Một hôm, như thông lệ, tôi hay ghé các vị trong Ban Biên Soạn, vừa thăm chừng bài đánh máy và đem bài đánh rồi về đọc. Đang gặp một vị trong Ban khoảng 15 phút xong, chuẩn bị ra về, th́ bất ngờ gặp Mặc Giang đeo túi vải đi vào, tôi chào cả hai, ra về. Bước đi mấy bước, tôi ngoáy lại thưa với ông : “Nội tướng tôi đọc trên báo thấy nhiều Thơ Mặc Giang, bà ấy khen quá, mà tôi chưa đọc. Nếu được, cho tôi xin những bài thơ đă phổ biến !”. Ông cười rồi móc trong túi vải đeo, lấy ra và đưa 3 tập thơ khổ A4, mỗi tập 100 bài, trông thật đẹp mắt. Tôi xin chữ kư, ông nói đóng dă chiến mà, để mai mốt in sách đă, đem về đọc đi.

 Về đọc ngay hai hôm. Sau đó đến gặp, thưa với ông, tôi đang lục t́m các bài viết kể cả thơ nói về 30 năm xa xứ, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy. Xem kỹ trong 3 tập thơ của ông mới cho, có được vài câu. Ước ǵ có được vài trang cho kịp, v́ vài tuần nữa là sách đưa đi in. Nghe tôi nói thế, ông làm thinh. Vài ngày sau, anh Đức Lan (kỹ thuật) báo tin có 3 trang thơ của Mặc Giang mới gởi tới cho sách 30 Năm. Tôi cấp tốc chạy lấy bài về đọc. Bài 1 “Ba mươi năm, lịch sử trôi ḍng !”. Bài 2 “Ba mươi năm rồi đó !”. Bài 3 “Ḍng thời gian Em có nghe !”. (Cả ba bài, buồn, hay và rất cảm động). Rồi chọn một bài cho vào sách, đúng ra là cả ba, nhưng số trang dành cho từng vị có hạn. (Xin mời độc giả chờ t́m đọc khi tác giả xuất bản).

 Cũng Mặc Giang, những ḍng thơ khác, trong “Tôi đi măi trên hành tŕnh bất diệt” (tháng 6-2005) :

Nếu bảo chết là trở về cát bụi

Hỏi suối vàng c̣n có chỗ để dung

Mà xưa nay nhào vô đó tới cùng

Nhét một đống th́ làm sao thở nổi ? ...

 

Trong “Rau Cỏ bốn mùa” (6-2005)

Hơn 30 loại rau được vào đây :

... Cỏ rau đều có bốn mùa

Có tiền mua chợ, không, mua ngoài đồng

    Dù ngon, dù dở, cũng xong

Đói ăn khát uống no ḷng th́ thôi

   Quê ḿnh đẹp lắm ai ơi

Cơm ngon canh ngọt đời đời ấm no.

 Trong “Sông nước Việt Nam” (7-2005)

... Bắc Nam Trung vẫn một màu

Năm ngàn năm, vẫn trước sau một ḍng

    Cùng đi, liền núi liền sông

Bắc cầu liền nhịp, bắc sông liền bờ

    Cùng đi, ǵn giữ điểm tô

Muôn năm bền vững cơ đồ Việt Nam.

 Nếu ngồi mà soạn ra những ḍng thơ ḿnh thích, th́ bài nào cũng có, nhưng hai câu “Mập mờ chiếc bóng lung linh. Hư vô một cơi riêng ḿnh thế a !”, trong “Hư vô, một cơi riêng ḿnh”, hay “Cội già ngă bóng lung linh. Rừng khuya thức giấc, hỏi ḿnh là ai ?” trong “Quê nhà sẵn có từ lâu”, làm cho tôi, tuổi luống về chiều giật ḿnh và rúng động.

 Quả thật, “Thơ thấy Thường mà Hay, Lạ và Đặc Biệt” ! Không lạ, sao phi thuyền bắn phi tiêu vào sao chổi giữa không trung cũng diễn tả được bằng thơ. Băo tố Katrina hăi hùng bên Hoa Kỳ bữa trước, bữa sau đă có Thơ của Mặc Giang phổ biến kêu gào cứu trợ, “Lại động đất Kashmir” cấp kỳ đăng báo kêu cứu. Rồi “Từ cơi chết, em lần ṃ sống lại”, nói về động đất tại Iran. “SARS, cướp em tôi !” nói về dịch nhiễm thời đại. “Dịch cúm này làm hại Gà tôi !”, đang là cơn chấn động trùm khắp chưa diệt được. Nh́n qua ông và thấy được ông, sâu sắc, nhạy cảm, kịp thời, và hoạt động, làm việc, bất luận thời gian, thong dong nhưng cực khổ, chịu đựng, và có một tư thái b́nh dị nhưng dị thường.

 Đặc Biệt nhất ở đây, bài viết về Mẹ nhân Mùa Vu Lan, do Lư Thừa Nghiệp bao dàn, có 7 bài thơ góp mặt trên Thời Báo số 402, th́ Mặc Giang với nhan đề “Từ Đó Xa Mờ, dâng hương hồn Mẹ”, được một vị yêu thơ, khó tính, nhận xét và cho rằng, bài của Mặc Giang hay nhất, có ư là diễn tả cảm động nhất.

 Rất tiếc, với hơn 5 tập thơ, tức hơn 500 bài, khổ A4, được in “dă chiến”, tác giả bộn bề nhiều công việc, phương tiện chưa cho phép, mà lượng thơ cứ ào ạc tuôn trào, phong phú, đa dạng, đủ mọi h́nh ảnh, sắc thái, như triều dâng vũ băo, xuôi ra tận biển, ngược lên tận nguồn, vần vũ mây trời, lại đổ thành mưa, tưới tẩm ruộng đồng, tắm mát muôn sông. Mới đó, những ngày chuẩn bị cho Sách 30 Năm, tác giả có hơn 260 bài, th́ nay, chỉ mấy tháng thôi, con số đă lên hơn 520 bài. Vậy mà nhà thơ Mặc Giang mới chuẩn bị cho ra đời tập một “Quê Hương C̣n Đó”, gồm 70 bài trong nay mai. 

Tôi không phải là một nhà thơ. Nhưng một hôm, có một BS nói với tôi : “Tại Úc có một nhà thơ lớn và nhà thơ ấy cũng là một anh hùng. Hồn thơ của ông đă nâng tôi dậy”. Lại một nhà báo và là chủ nhiệm một tờ báo lớn ở nước ngoài, hồi hưng thời, có khoảng 15 ngàn độc giả dài hạn, sau đó, giản c̣n khoảng 10 ngàn. Ông nói bóng rằng “Cách chọn bài của tôi, không cần danh to, bằng cao, tên tuổi . . . mà phải Đặc biệt, Hay, Lạ, là nhất và được ưu tiên”. Nay ông đă qua đời, nhưng báo ấy vẫn c̣n sống khá mạnh. Lại thoảng nghe có người nói, “Mặc Giang, ở cương vị kia, c̣n phải gánh vác và hy sinh cho đến suốt đời, nhưng về lănh vực sáng tác, ông đang có một khối lượng quá lớn, có giá trị, để lại cho đời và đóng góp vào nền thi ca dân tộc, bây giờ nếu có ra sao th́ cũng đủ rồi.”

 Tôi thật cảm kích khi nghe những ư đó, lại nhớ đến ư kia, liền viết những ḍng nầy, nhưng vẫn mong rằng, Mặc Giang sẽ không cho vào sách, dù tôi và tác giả thân quen đă hơn 23 năm.

 

Ngày 25-10-2005

Ngô Lâm

 

 ******

 

Đôi Lời Tâm-Sự

 Tập thơ trong tay quư-vị gồm bảy mươi bài thơ của Mặc-Giang, trong số hơn năm trăm bài thơ đă sáng-tác, được ấn-hành để gởi đến thi-hữu, văn-hữu và bạn đọc bốn phương. Tác-giả đă làm thơ từ năm 1982, hoặc có thể trước đó nữa. Những bài thơ trong tập này, như chúng ta sẽ thấy, phần lớn được h́nh-thành vào những năm 2003 và 2004. 

 Người thơ có mặt tại Queensland từ hơn hai mươi năm nay, với nếp sống, phong-thái, con người của ông, có lẽ không xa lạ và đă trở thành một khuôn mặt thân-thương đối với người Việt sinh-sống không những tại thành-phố Brisbane, mà có thể trên toàn nước Úc-Đại-Lợi - Tân Tây-Lan và một số quốc-gia hải-ngoại.

 Chừng mười bài thơ trong số hơn một trăm bài có nói đến Chùa, đến Phật. Điều đó, người đọc có thể chờ đợi và đón nhận, không chút ngạc-nhiên. Từ sự cao-siêu huyền-bí, từ chốn trời quê xa mờ, Thi-nhân đă vẽ lên h́nh-ảnh Thầy cũ, trường xưa, một vài dấu nét quen-thuộc nơi phố nhỏ, một khung-cảnh nên thơ trên đường làng, êm-đềm bên gịng sông đơn-sơ, đạm-bạc, xa-xưa, mà gắn-bó thật là thắm-thiết trong tâm-hồn người viễn-xứ. Bút hiệu Mặc-Giang cũng gợi đến h́nh-ảnh một gịng sông âm-thầm lặng-lẽ chảy trôi không ngừng-nghỉ. Gịng thơ Mặc-Giang là sự kết-hợp của một khối óc  và một con tim, một tấm ḷng hiền-hậu chăm lo cứu giúp người đời.  

 Thắm-thiết nhất vẫn là T́nh Mẹ. Đồng-hương tại Queensland đă chứng-kiến và chia-sẻ nỗi niềm đau-thương của người hiếu-tử khi thư nhà chợt đến hay từ đường viễn-liên báo tin Mẹ đă nhắm mắt ĺa đời. Tang-lễ tất cả chỉ có “khói hương trầm nghi-ngút”, tiếc thương chỉ có “mắt con nhoà rướm lệ”, và báo hiếu chỉ có “con trầm-ngâm sống với Mẹ một đêm”. Bài thơ này có lẽ sẽ được nhiều người ghi nhớ, nhất là những người con đă mất Mẹ, không thể không ngậm- ngùi xúc-động.

 Là người đă chọn cuộc sống xa gia-đ́nh, xa bà con thân-thích, nh́n về vạn-hữu chúng-sinh, nên những bài thơ c̣n lại tác-giả đă hướng về tha-nhân, những người thường gặp trong cuộc sống b́nh-thường hiện-tại. Tác-giả đặc-biệt gởi niềm thân-ái đến những người sống vất-vả, thiệt-tḥi và thua kém trong xă-hội, như Người Mắt Cườm, Người Mù, Người Cùi, Người Điên, Em Bé Nghèo, Em Bé Mồ Côi. Tác-giả c̣n đặc-biệt chú-ư đến những nạn-nhân và những người sống-sót qua những thiên-tai hay những thảm-họa. Thế-nhân thường là ngoảnh mặt quay đi, không muốn nh́n những đau-thương, thảm-khốc, không muốn đương đầu với sự thật tàn-nhẫn và khắc-nghiệt. Cho đến bao giờ t́nh yêu thương tha-nhân mới thật sự đến với loài người, nẩy-nở  trong ḷng mỗi người để cuộc sống nơi cơi trầm-luân này vơi bớt đi ít nhiều những niềm đau nỗi khổ?.

 Sáng-tác của Mặc-Giang rất là phong-phú. C̣n hơn bốn trăm bài thơ nữa hy-vọng cũng sẽ được ấn-hành. Một số bài đă được phổ-nhạc, trở nên truyền- cảm hơn với sự trợ-giúp của ḥa-âm và tiết-điệu. Người đọc, thi-hữu và đồng-hương chúng ta c̣n đợi chờ nhiều với những ǵ sẽ được gởi đến qua “Thông-điệp của Mặc-Giang”, một con người “quê-mùa cạn-cợt”, “nhỏ-nhoi kham-khổ” (thật sự không hẳn như thế), nhưng cũng là một hồn thơ mênh-mang đậm-đà, một tấm ḷng nhân-ái bao-la, chứa đựng một sức-sống mănh-liệt, một tâm-hồn trong những tâm-hồn đích-thực Việt Nam.

 

Brisbane ngày 7 tháng 12 năm 2005

Giáo-sư Đào Hoàng-Nga

Bác-sĩ Hà Ngọc-Thuần   

 

****************

 

Duyên thơ kỳ ngộ

 

Hồn thơ thường hay bay bổng như cánh tơ trời, phiêu hốt như ánh trăng suông. Ít khi dạt vào bến bờ văn học nào đó để hội tụ, đàn đúm những ngă rẽ mơ hồ. 

Ở thơ, không có t́nh tri kỷ tri bỉ như Bá Nha, Tử Kỳ trong âm nhạc. Rất hiếm thứ t́nh tâm đắc như Xuân Diệu, Huy Cận ở ḍng thơ tiền chiến. Đi xa hơn nữa là Rimbaud và Verlaine của nền văn học Pháp thời cực thịnh của trường phái lăng mạn.

 Thơ không cần giao t́nh kết bè, kết nhóm. Thứ thơ nằm ở các Thi - Văn - Đoàn chỉ nặng phần h́nh thức phô trương lẫn nhau.

 Thơ đóng cửa để tự vái nhau. Từ đó đong đưa vơng buồn. Tôi quan niệm thế đó, nên đành cam phận lẻ loi, cuộn ḿnh như con sâu đo trên chiếu ngồi của những nhà thơ đương đại.

 Tôi lạ ngay chính ḿnh nên thường thảy tầm nh́n hữu hạn ở những ḍng thơ quẩn quanh bên ḿnh. Xa hơn, có khi lạc bước trên đường về.

 Gần đây, chẳng hiểu v́ lư do nào, nhà thơ Mặc Giang ở xứ Nữ Hoàng nắng ấm đă giao t́nh với tôi qua đường dây điện thoại viễn liên giữa QLD và NSW, không chỉ một lần mà đến năm sáu lần như vậy. Sydney đang độ giao mùa. Thấy vậy mà không phải vậy ! Tôi đâm bần thần, khó nghĩ. Mặc Giang là ai, tôi chưa hề giáp mặt ? Nghe giọng nói, tôi đoán nhà thơ chưa già lắm, gốc gác ở Miền Trung khô cằn sỏi đá.

 Tôi gọi Mặc Giang là một nhà thơ tự nhiên, thoải mái và không ngượng miệng. Cũng chỉ qua đường dây viễn liên, ông nói chuyện thơ văn với tôi một cách tự tin, thích thú và dí dỏm lạ thường.

 Tôi nghĩ, ông tự đóng đô ở ṿng đai thơ ḿnh cũng đủ để ông cả cười nh́n thấu trời xanh, hoặc độc ẩm dưới ánh trăng mơ màng. C̣n ǵ nữa ? Chẳng hiểu v́ thứ duyên thơ kỳ ngộ nào khiến ông lại cả tin tài năng vào người bạn thơ chưa một lần gặp mặt để nhờ viết Lời Bạt cho tập thơ đầu tay có tựa đề Quê Hương C̣n Đó, ông dự trù ra mắt giới yêu thơ một ngày gần đây. 

Tôi nói, tôi không hội đủ khả năng viết Lời Bạt cho tập thơ nặng kư (100 bài) của ông đâu ! Ông đặt lầm chỗ rồi. Ông nói, chẳng sao ! Anh cứ viết thoải mái như lúc anh viết Tạp Ghi trên trang Văn Nghệ (Dân Việt) đó mà ! Tôi nói, văn tạp ghi là thứ văn hổ lốn, nghĩ sao viết vậy. Viết cho vui đời mà. Viết cho lời Bạt thơ khó lắm ông ơi ! Ông nói, tôi thích lối viết của anh, tinh nghịch và tếu lắm. Anh cứ viết đi, tôi chẳng ngại đâu !

 Tôi rung chuông : ông là nhà thơ �khác đời� . . . Triết lư siêu nhiên tôi rỗng lắm. Viết giới thiệu ông, mối mọt đục rỗng thơ ông th́ sao ? Có tiếng cười vang trong điện thoại !

 Nói qua, nói lại, cuối cùng tôi đă nhận cả năm trăm bài thơ ông gởi xuống cho tôi chong mắt mà đọc. Trong số này, Quê Hương C̣n Đó sẽ có 70 bài sắp tới đây. Trước mặt tôi, thơ Mặc Giang cả một tập dày cộm, tràng giang, đại hải. Chẳng sao, ḿnh là người yêu thơ. Đọc thơ để tự t́nh cùng thơ, c̣n ǵ thú bằng !

 Trong bài “Tôi C̣n Đứng Đó Với Tôi” (trang số 100), chỉ đọc thoáng qua những ḍng đầu, tôi đă buột miệng : Ồ lạ nhĩ, nhà thơ này phiêu hốt dữ ! Bạn muốn biết ư ? Hăy thư thả đọc dùm tôi những câu thơ như “thoang thoảng hương hồn thi bá Vũ Hoàng Chương” ở một cơi âm nào đó đă ḥa nhập vào tứ thơ Mặc Giang trên dương trần :

 

“Tôi c̣n để lại ǵ không”

Tôi không thật có, có không c̣n ǵ

Bụi mờ cuốn hút đường đi

Gió lay nhè nhẹ có chi bóng h́nh

Lững lờ ánh ngọc lung linh

Đèn khuya chợt tắt, giật ḿnh buồn trông

Tôi nghe tiếng gọi ḍng sông

Nước trôi mặc nước, ḍng sông mặc ḍng

Tôi nghe biển gọi mênh mông

Sóng reo mặc sóng, triều dâng mặc triều

Tôi nghe tiếng gọi tịch liêu

Núi nghiêng mặc núi, rừng xiêu mặc rừng ...

 Người làm thơ chỉ cần dăm ba bài tuyệt tác để đời đă là một phần thưởng vô giá trên chiếu ngồi văn học. Làm thơ nhiều chưa hẳn đă lên ngôi tiên chỉ, dưới mái đ́nh làng của thơ. Đă nhiều ễnh ương thơ phú cùng ḿnh, tung hứng bất cần thân thể. Điếu đóm bên nhau cũng thơ qua, thơ lại. Ngồi trước đèn, giật tóc sâu lia lịa để nặn ra thơ. Đi ngoài đường như người mất hồn, nhờ thơ dẫn lối. Thơ đó chẳng dám lạm bàn, chỉ đọc cho vui lúc khề khà bên ly rượu. Kể chi ba thứ lẻ tẻ đó . . .

 Với Mặc Giang, ông sáng tác với lượng thơ đáng nể. Thơ ông đi theo ḍng đời từ Đông sang Tây, xoay quanh tứ hướng. Bỡi ông đang thấm nỗi đau của thời đại nhố nhăng đủ mùi vị hỉ, nộ, ái, nố,...

 Tôi thầm nghĩ ông đang viết nhật kư thơ. Ông muốn tháp cánh cho thơ bay trên những sinh lộ rộn ră tiếng cười. Dồn khổ đau, bất hạnh xuống vực sâu tăm tối. Phải chăng đó là tâm hồn đôn hậu của một nhà thơ khoác áo . . . ?

 Thời đại để hồn lênh đênh theo khói sóng của ả phù dung đă cáo chung. Những ông thi sĩ than mây, khóc gió, giả điên trong tâm thức lượn lờ cũng đă trở thành những đám mây phù phiếm trên ṿm trời thi ca đương đại. 

Thi sĩ thời nay phải nhảy xổm với đời. Phải vồ khổ đau, hệ lụy vứt xuống hố thẳm. Phải lừng lững như thông đầu non. Viết như Phùng Quán, yêu nói yêu, ghét nói ghét. Nếu cần, huyệch toẹt cũng chẳng sao ! Ai cười ta, ta hiểu ḿnh là đủ rồi !

 Nhà thơ Mặc Giang ạ ! Tôi viết vậy và tôi làm vậy đó ! Như thơ tôi đă hơn một lần :

 “Ai như lăo trọc Tiêu Sơn ấy

Ôm mộ Quỳnh Như khóc một đời

Ta chẳng phí đâu ḍng nước mắt

Chẳng t́nh chẳng nghĩa chẳng ly bôi

...

Ê, thằng gà chết, sao mầy khóc

Uổng phí hiên ngang cả một trời

Lính trận hề chi ba lẻ tẻ

Dẫu đời sương khói đă ra khơi”

 Ông Mặc Giang ạ ! Cuộc đời nào có sá chi, chỉ đáng cho ta buông tiếng cười kh́. Tôi thích thơ của Phạm Thiên Thư sáng chói với những ḍng lục bát châu ngọc “đầy khoang đào hoa”, với Phạm Công Thiện trí tuệ thâm sâu c̣n hơn bát nhă. Bên Hoa Kỳ, thơ Huệ Thu - một nhà thơ khoác áo nâu sồng - thấm chất thiền mà cơi ḷng u uẩn dưới bóng phương trượng. 

C̣n nơi đây, với Mặc Giang, tôi gọi đích danh ông, một nhà thơ dưới bóng diễm huyền, nhưng tung hứng tất cả tấm áo trải dài để nhập vào cơi đời hệ lụy . . .

 

Như thế chẳng hay hơn sao ???

 

Đêm 14-11-2005

Phạm Quang Ngọc

 

********

 

Thơ Mặc Giang - Như những ḍng sông

* Lư Thừa Nghiệp *

 

Bạn hăy đọc thơ của Mặc Giang, như những kẻ nhàn du, không hề vướng bận chuyện Đời cũng như chuyện Đạo. Bạn hăy thong dong, thư thả bước vào cơi thơ mênh mang của thi sĩ Mặc Giang. Bạn sẽ đọc bài thơ thứ nhất, rồi tiếp qua bài thơ thứ hai. Những cảm xúc thơ Mặc Giang có sức lôi cuốn bạn đọc tiếp thêm nữa, thêm nữa. Sức hấp dẫn đó hồn nhiên lắm, tươi thắm lắm, dẫn dắt bạn, đưa đẩy bạn trôi đi ngọt ngào vào những vần thơ như những ḍng sông, và bạn sẽ đẫm ḿnh trong những ngọn thủy triều tâm thức thơ ca của Thi nhân.

 Đọc thơ Mặc Giang, có thể trong thoáng chốc, bạn cảm nhận được ḿnh đang phiêu du ở những bến bờ xa xăm lắm, trong cái không gian mênh mông bạt ngàn của từng cội nguồn cảm hứng, khởi hiện từ trong tâm thể rộng lớn, thi nhân đă chấp cánh cho những vần thơ bay lên. Và thực sự Thơ Mặc Giang đă bay đi rất xa mà bạn đọc khó h́nh dung được đâu là bờ mé của một tâm lượng vô hạn.

Trong cái uốn lượn phiêu bồng sương khói, bạn ư thức được ḿnh đang trôi về đâu đó, êm đềm trên những con sông dài lấp lánh núi rừng mây nước bao la. Cơi thơ của Mặc Giang như thế đó, phiêu bạt bốn phương trời, như những suối nguồn với tất cả sinh lực hùng tráng thiên nhiên của thời hồng hoang khai thiên lập địa, những mạch nguồn được kết tụ bởi một thần lực và tuôn trào thành những ḍng sông. Những ḍng sông trôi đi, khai phá và sáng tạo.

 Toàn thể Thi phẩm Quê Hương C̣n Đó của Mặc Giang được kết tập bằng 70 bài thơ, và mỗi bài thơ của Mặc Giang như một ḍng sông chảy về một phương trời riêng biệt.

 Sau đây chỉ là vài nét chấm phá trong một bức tranh lớn rộng khôn cùng. Hăy nghe nhà thơ chấm bút cho thơ bay lên trong đêm bát ngát trăng ngàn qua bài Ta Cùng Em Hiện Hữu Vô Cùng :

Thanh thiên như thể trăng ngàn

Huyền vi như thể đạo vàng chân tâm

Hiện sinh nào có kiếm tầm

Em là chân thể uyên thâm bóng h́nh.

 Trong khoảnh khắc thanh tịnh, bỗng thấy muôn vật hài ḥa nhất như, chẳng hề chướng ngại bao giờ như trong bài Em Là Ai ? Thi Sĩ !

Trăng sao lấp lánh

Hiện về muôn sắc tường vân

T́nh tang tích tịch muôn vần

Tuôn như nước chảy có ngần ngại chi.

 Thời gian vẫn nhịp nhàng gơ nhịp cùng mây bay nước chảy, hành giả vẫn an nhiên tự tại giữa cuộc phong trần biến thiên phù tạp triền miên “Ḍng sông, tôi gọi tên em” :

Nh́n trông ngày lại ngày qua

Thời gian nào gơ nhịp xa nhịp gần

Nh́n trông một áng phù vân

Lửng lơ khắp chốn phong trần sá chi ! 

Cuộc thao thức truy t́m có thể đo bằng những tiền kiếp, lang thang qua từng chặng luân hồi âm u, trôi ch́m dưới những tầng tâm thức mây mù trần gian. Rồi một sớm tinh sương, bỗng bừng tỉnh bởi một hồi chuông từ thiên cổ vọng về. Những câu thơ như niềm tâm cảm mà Thi sĩ muốn chia sẻ cùng tha nhân trong bài Tôi Chỉ Là Một Ông Thầy Tu :

Lặng t́m từ cơi thâm u

Ḷa lên ánh chớp mây mù trần gian

Lặng t́m từ cơi mơ màng

Vẽ lên dấu ngọc leo thang trở về

Lặng t́m từ cơi u mê

Rung chuông đánh thức, đă về hay chưa ?

Gật gù tôi dạ tôi thưa

Đời tôi ư hữ !!! Thầy Chùa, thế thôi !!!

 Thi phẩm Quê Hương C̣n Đó được thể hiện bằng nhiều thể loại. Nhưng một khi người đọc bất chợt bước vào một bài thơ nào, bằng thể loại thơ lục bát, là y như thể trôi vào một vùng cảm xúc hưng phấn dịu dàng, đằm thắm mênh mang. Nhẹ nhàng và thanh thản xiết bao của một bề mặt tâm thức đă thuần thành, như biển đă yên và chỉ c̣n lại tiếng sóng êm đềm rào rạt miên viễn khôn nguôi. Lục bát của Thi sĩ Mặc Giang hay là sự thành công cao ngất của một sở trường nghệ thuật.

 Xin hăy dạo qua thêm một vùng sông biển với những cảm hứng ngọt ngào Lục Bát, một thể thơ tinh hoa, truyền thống của Thi ca Việt Nam.

Lắng nghe gió gọi trên ngàn

T́m mây mấy lớp dọc ngang lưng trời

Tôi t́m từng kiếp luân hồi

Tinh nguyên bóng dáng của tôi nơi nào

Tôi t́m từng giấc chiêm bao

Tịch không vô ảnh thảo nào mộng mơ

“Tôi Gọi Tên Tôi” 

Mỗi bài thơ là một tâm huyết của Mặc Giang, tiếng thơ dấy lên từ tấm ḷng tha thiết với vạn sự tha nhân. Giữa trời đất thênh thang sương gió, cảm khái thay những bậc ly gia với chiếc áo hoại sắc vẫn lấp lánh trên những nẻo đường mờ ảo của thế gian. Có phải đó là bàn trường thi cổ lai thanh trầm trác tuyệt, hiển bày từ bản tâm của trí huệ nguyên thường.

 

Melbourne 2005 - Lư Thừa Nghiệp

 

Trở về