THƠ


NHẠC


Home

 

 



Tuyển tập 20 bài Thơ Mặc Giang
Viết về Tổ Quốc Việt Nam

thnhattan@yahoo.com.au 

 

1.    Tiếng hát muôn ngàn Việt Nam

2.    Tình tự quê hương

3.    Thân phận mồ côi

4.    Em bé nhà nghèo

5.    Bản trường ca thống khổ

6.    Ta yêu non nước quê mình

7.    Huy hoàng Việt Nam

8.    Chưa vừa Tình Quê

9.    Gởi cuối Trời Quê

10.Gấm vóc Quê Hương

11.Bên dòng Sông Xanh

12.Hùng Tuyên Son Sắt

13.Kim Cổ sắt son

14.Ôm ấp Quê Hương

15.Công Ơn Cha Mẹ

16.Vạn lời Mẹ Thương

17.Vu Lan nhớ Mẹ

18.Vườn Hồng kết nụ Mẹ Yêu

19.Tổ Quốc Việt Nam Ta

20.Yêu Tổ Quốc

 

Tiếng hát
muôn ngàn Việt Nam

 

Ta thương hai tiếng quê hương

Nâng niu gìn giữ trên đường ta đi

Không vì ăn xổi ở thì

Bọt bèo nhân ngã mà suy suyển lòng

Không vì vận nước long đong

Nay bồi mai lở mà hòng đổi thay

Quê hương nghĩa trọng ân dày

Theo dòng lịch sử đến nay mới là

Cấu thành Đất Mẹ Quê Cha

Quê hương nguồn cội nước nhà Việt Nam

Nhớ từ khởi thủy Văn Lang

Hùng Vương gầy dựng năm ngàn năm xưa

Kinh bao nghiệt ngã gió lùa

Đường đường thạch trụ kế thừa đến nay

Nam Quan, biên ải vững tay

Cà Mau, mây nước tỏ bày thùy dương

Sắt son thêm gấm quê hương

Tinh anh thêm vóc phi thường Rồng Tiên

Mới thành cẩm tú Ba Miền

Huy hoàng lẫm liệt hùng thiêng muôn đời

Trời sụp, không thể đổi dời

Đất động, không chuyển cơ ngơi Lạc Hồng

Quê hương là núi là sông

Là non là nước con Rồng cháu Tiên

Quê hương là trụ là kiềng

Là gốc là cội hậu tiền có nhau

Em về Rạch Giá – Cà Mau

Anh đi quan ải vững tàu giang sơn

Em về Gia Định – Sài Gòn

Anh đi Bắc Bộ - Hải Phòng đắp xây

Ngàn xưa đất nước non này

Ngàn sau vẫn thế không lay bụi hồng

Quê hương là núi là sông

Là non là nước giống dòng Việt Nam

Quê hương cẩm tú danh lam

Ta reo tiếng hát muôn ngàn Việt Nam.

 

Tháng 12 – 2010

Mặc Giang

 

Tình tự Quê Hương

 

Quê hương tình tự vuông tròn

Ta mang trên khắp nẻo đường ta đi

Quê hương tình tự thầm thì

Ta mang trên cả đường đi lối về

Nâng niu trân trọng tình quê

Bốn mùa qua lại đề huề tháng năm

Trăng tròn rồi lại tròn trăng

Tre già rồi lại còn măng đâm chồi

Quê hương tình tự đầy vơi

Ta mang đến cả cuộc đời khôn nguôi

Khi vui câu hát tiếng cười

Khi buồn se thắt ngậm ngùi hồn đau

Lở bồi xây xát bờ lau

Tang thương đập giũa nát màu trầm kha

Suốt đời, quốc vẫn kêu gia

Đêm đêm tê tỉ canh gà điểm sương

Suốt đời, tâm vẫn tư lường

Đoạn trường cho thấu tơ vương chín chiều

Quê hương còn đó mến yêu

Tự tình còn đó nâng niu vuông tròn

Biển xa kéo đảo ôm hòn

Núi cao lên đỉnh kê non gối đầu

Quê hương tình tự ươm màu

Nào ai đánh đổ con tàu quê hương

Quê hương tình tự mến thương

Nào ai cản lối bít đường được sao

Biển Đông sóng vỗ rạc rào

Trường Sơn lộng gió xạc xào tháng năm.

 

Tháng 12 – 2010

Mặc Giang

 

Thân phận Mồ Côi

 

Mồ côi là gì hỡ Cô

Mồ côi là gì hỡ Bác

Mà khi từ nhỏ đến giờ

Ai ai cũng thường hay gọi

Trẻ em khốn khổ mồ côi

 

Mồ côi là gì hỡ Anh

Mồ côi là gì hỡ Chị

Mà khi mở mắt chào đời

Đến nay ai ai cũng nói

Con nhà bất hạnh mồ côi

 

Còn Cha là ai thưa Chị

Còn Mẹ là ai thưa Anh

Mà em từ thuở lọt lòng

Đến nay mái chổm đầu xanh

Chưa từng biết ai như thế

 

Em thấy cũng trong bọn trẻ

Cũng cùng lứa tuổi như em

Đứa cầm hai tay: Mẹ, Mẹ

Đứa thì bồng bế: Ba, Ba

 

Người thời cất tiếng con Cô

Người thời cất tiếng con Bác

Bọn em một lũ ngơ ngác

Chẳng từng nghe tiếng thương yêu

 

Có Mẹ thì được cưng chiều

Có Cha thì được nâng niu

Chúng em một bọn đông lắm

Nghe lòng trống vắng buồn hiu

 

Tiếng Mẹ là gì hỡ Mẹ

Tiếng Ba là gì hỡ Ba

Mà con từ thuở sinh ra

Chưa từng biết ai Cha Mẹ

 

Cũng mang một kiếp trong đời

Tuổi thơ cũng khóc cũng cười

Người ta thường hay cứ gọi

Tụi em là trẻ mồ côi

 

Mồ côi không biết nằm nôi

Mồ côi không mùi sữa Mẹ

Tụi em ôm bú sữa bình

Mang Ơn cứu vớt, vậy thôi

 

Mồ côi, em cảm ơn đời

Mồ côi, em cảm ơn người

Cảm ơn muôn lòng nhân thế

Nhìn trông cánh cửa đơn côi

 

Mồ côi, nín khóc thôi cười

Mồ côi, nào nói nên lời

Cảm ơn từ bi cứu tế

Giúp cho thân phận mồ côi.

 

Tháng 4 – 2010

Mặc Giang

 

Em Bé Nhà Nghèo

 

Em mang con cái nhà nghèo

Cửa nhà trống rỗng mốc meo

Mái che lều tranh vách lá

Áo quần ba mảnh đẳng đeo

 

Em mang con cái nhà nghèo

Thân còm gầy ốm tong teo

Chân tay lòi xương da bọc

Nhà nghèo một lũ nhóc nheo

 

Nhỏ, thèm cà rem cục kẹo

Thèm, đưa tay mút đỡ thèm

Tới tuổi đến trường đi học

Áo quần vá đắp tèm lem

 

Bạn bè đứa thời quà bánh

Đứa thời hàng quán thênh thang

Còn em muốn rã quai hàm

Ngày ngày củ sắng khoai lang

 

Nhưng em không có buồn đâu

Thương cho Cha Mẹ dãi dầu

Đàn em còn thêm mấy đứa

Xó nhà quanh quẩn trước sau

 

Sau hè mấy hàng rau đắng

Trước hè mấy luống rau cay

Cơm canh dưa muối qua ngày

Mùa màng đồng khô nắng cháy

 

Vốn mang con cái nhà nghèo

Con Miêu, nó kêu tiếng Meo

Lúc nhỏ Mèo kêu như thế

Tới già Mèo vẫn Meo, Meo

 

Nên em cam phận nhà nghèo

Xác xơ, nào dám đua đòi

Thở còn thiếu hơi hết sức

Mơ gì, ước vọng xa xôi.

 

Tháng 4 – 2011

Mặc Giang

 

Bản trường ca thống khổ

 

Thương em nhỏ trên quê nghèo khốn khó

Thuở đầu đời cho tới lúc lớn lên

Sống quanh quẩn túp lều tranh bó rọ

Ruộng đồng khô nương rẫy vắng không tên

 

Quần áo cũ của người Anh để lại

Bộ bà ba của người Chị để dành

Em mặc vào trông hớn hở mới toanh

Dù lỗ chỗ đã mòn khâu đắp vá

 

Da cháy nắng hương ngô đồng lúa mạ

Chân tay gầy be luống bắp nương khoai

Con nhà quê vốn mang sẵn cõm còi

Ngay từ lúc còn nằm trong bụng Mẹ

 

Đói khổ quá, sữa đâu cho con bú

Nhai cơm canh thật nhỏ mớm cho con

Nuốt đi con, con của Mẹ, ngoan ngoan

Lòng của Mẹ đong đầy hai khóe mắt

 

Nhà quê nghèo đèo liên miên khúc ngặt

Tiền đâu mà Bác sĩ với Nhà thương

Mỗi một lần đau bịnh đến thất thường

Truyền thống cũ: xoa dầu và cạo gió

 

Con đi học, lại đèo thêm cái khổ

Tiền đâu mà học phí với học đường

Cha Mẹ em, tay chải với tay bương

Ráng cho lắm đành bỏ ngang Trung học

 

Con quê nghèo hầu như đều thế ấy

Và còn kia, vùng sâu với vùng xa

Cùng giống nhau điệp khúc bản trường ca

Khổ, đói khổ, nghèo, thiếu nghèo dai dẳng

 

Làng quê nghèo nhưng nghĩa tình sâu nặng

Đường quê nghèo đất cát nhũn tay chân

Thương cho em như châu thể thương thân

Hòa âm vọng một ngày mai tươi sáng.

 

Tháng 4 – 2011

Mặc Giang

 

Ta yêu Non Nước quê mình

 

Ta yêu non nước quê mình

Quê hương gấm vóc in hình sơn khê

Ta yêu non nước vẹn thề

Bắc Nam Trung quyện đề huề sắt son

Ba Miền gìn giữ châu toàn

Gừng cay muối mặn vuông tròn có nhau

Đan tay vững lái con tàu

Đan tâm dấn bước trước sau nhịp nhàng

Đi qua mấy nẻo đò ngang

Đi về mấy nhịp cung đàn mến thương

Quê Mẹ hoa trỗ thơm hương

Quê Cha vững tiến trên đường đẹp tươi

Đi qua môi thắm hoa cười

Đi về thân thiện người người mến yêu

Ta yêu non nước mỹ miều

Cầu trẻ bắt nhịp cầu kiều vọng vang

Ta thương nước Việt năm ngàn

Sử ca Văn Hiến huy hoàng Việt Nam

Muôn ngàn thắng tích danh lam

Muôn vẻ sắt chạm đá vàng tinh anh

Đẹp hơn mây trắng trời xanh

Quý hơn bốn biển cấu thành năm châu

Anh em hòa quyện bên nhau

Ta yêu ta quý con tàu Việt Nam.

 

Tháng 4 – 2011

Mặc Giang

 

Huy hoàng Việt Nam

 

Tình quê hương vọng nỗi niềm Đất Mẹ

Tiếng quê hương vang khí tiết Quê Cha

Năm ngàn năm thạch trụ vững sơn hà

Dòng lịch sử thanh cao nền Văn Hiến

 

Hồn Non Nước bóng cờ bay khói quyện

Giống Lạc Hồng mang dòng dõi Rồng Tiên

Khắp non sông gấm vóc của Ba Miền

Tình Dân tộc thêm keo sơn gắn bó

 

Ải Nam Quan đỉnh địa đầu Phía Bắc

Mũi Cà Mau điểm cuối tận Phương Nam

Đi đến đâu reo nhịp khúc hòa vang

Đất nước nầy, Non sông nầy bất diệt

 

Thời tao loạn bao anh hùng liệt nữ

Thuở thái bình bao quân tử trượng phu

Việt Nam ta sừng sững với thiên thu

Băng thời đại chuyển trao từng thế hệ

 

Ngoài, vang danh khắp năm châu bốn bể

Trong, kết sắt son tô thắm sơn hà

Tiếng Quốc kêu đồng vọng tiếng Gia Gia

Tình Dân tộc, Nghĩa Đồng bào thắm thiết

 

Gừng cay muối mặn

Biển rộng sông dài

Tự tình Đất Mẹ

 

Gấm vóc giang sơn

Càn khôn trụ vũ

Dũng khí Quê Cha

 

Ba Miền trổi khúc hoan ca

Là non là nước của nhà Việt Nam

Ba Miền trổi khúc vang vang

Việt Nam sông núi huy hoàng muôn năm.

 

Tháng 4 – 2011

Mặc Giang

 

Chưa Vừa Tình Quê

 

Quê tôi bên cạnh dòng sông

Mạ thơm lúa chín ươm đồng ruộng nương

Tình quê in những con đường

Lối qua ngõ tắt nẻo bương quanh làng

Ngày lên rọi nắng hoen vàng

Đêm về tắm ánh trăng ngàn rong chơi

Khi ra tựa cửa sông ngòi

Bên bờ cát trắng ru hời sóng reo

Khi lên đỉnh dốc lưng đèo

Vi vu gió núi hắt heo se lòng

Khổ, ừ, lên núi bắt còng

Xuống sông tát biển đèo bòng ngô khoai

Nghèo, ừ, thân thể thóp thoi

Da cằn sạm nắng mặn mòi nhiêu khê

Nhưng mà là cả trời quê

Nhưng mà là cả vỗ về mến thương

Dẫu cho châu thị phố phường

Không sao lấp nổi tư lường hồn quê

Dẫu cho vật của dư thừa

Không sao đắp nổi vũng thưa rách lòng

Quê tôi bên cạnh dòng sông

Tình quê tắm gội thơm đồng ruộng nương

Quê tôi nghèo khổ gió sương

Tình quê dịu ngọt mía đường hương cau

Nếu cho chọn lựa, một câu

Tôi xin đánh đổi không cầu hơn thua

Quê tôi, đừng nói đong đưa

Tôi buông cái một, chưa vừa Tình Quê.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Gởi cuối Trời Quê

 

Quê hương của tôi nghèo lắm

Đồng khô ruộng quắn cõi cằn

Dãi dầu một sương hai nắng

Đong đầy nhung nhớ tháng năm

 

Quê hương của tôi nho nhỏ

Nhà tranh vách lá lưng đồi

Gạo cơm ngô khoai nghèo khó

Nhưng thương nhớ quá đi thôi

 

Mùa lên hương lúa thơm đồng

Mẹ quê tay cấy tay trồng

Tóc dài nhẹ buông đổ nắng

Áo quần thô vá trỗ bông

 

Mùa gặt đã đến kia rồi

Cha quê ướt đẫm mồ hôi

Gái quê trĩu đôi vai gánh

Trai quê nhầy nhụa thở hơi

 

Chiều về bếp lửa hồng tươi

Nụ khô tươi thắm môi cười

Quây quần ngồi quanh đánh bữa

Lớn lên từ đó trong đời

 

Đêm đêm đập lúa dưới trăng

Hò khoan bên ánh chị hằng

Tiếng ca hòa reo tiếng hát

Khuya rồi bỏ lại đêm trăng

 

Quê tôi đường đất lối mòn

Xóm trên xóm dưới khắp thôn

Khổ nghèo cùng chung ấm lạnh

Nhưng sao chan chứa tâm hồn

 

Quê tôi cuộc sống bình thường

Quanh năm tay chải tay bương

Không lệch giàu nghèo là mấy

Nhưng sao thắm đượm tình thương

 

Thương quê nhớ quê nhiều lắm

Đóng khung một mảnh trời quê

Tâm tư chưa hề vắng lạnh

Ước mong gọi nhớ nhung về

 

Đâu rồi xưa cũ quê tôi

Đã mang từ đó trong đời

Thuẫn mâu then cài cửa đóng

Tình quê gởi cuối phương trời.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Gấm vóc Quê Hương

 

Quê hương từ thuở dựng cờ

Mở mang bảo vệ cơ đồ Việt Nam

Bất luận lão ấu nữ nam

Thôn quê Thành thị Giàu sang Nghèo hèn

Chung lòng góp sức nên công

Thắm tô bồi đắp non sông thái bình

Can qua bao thuở đao binh

Ngoại xâm nội chiến rêm mình hồn thiêng

Oai linh vững trụ thạch kiềng

Kết đan thanh sử Rồng Tiên muôn đời

Tinh hoa cốt cách rạng ngời

Cấu thành huyết thống giống nòi Việt Nam

Quật cường quật khởi huy hoàng

Vẽ lên dấu ngọc sắt son kiêu hùng

Ba Miền non nước soi chung

Bắc Nam Trung quyện nhau cùng núi sông

Dựng xây vách núi thành đồng

Bảo kê nguồn cội con Rồng cháu Tiên

Kinh qua tao loạn đảo điên

Tô bồi sức sống vĩnh nhiên an bình

Kinh qua khói lửa điêu linh

Gắn hàn ôm ấp tự tình keo sơn

Đất đá kết tạo tâm hồn

Thau chì biến hiện sắt son tuyệt vời

Quê hương gấm vóc nơi nơi

Thương nhau gìn giữ hỡi người Việt Nam.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Bên dòng Sông Xanh

 

Sông xanh bến nước con đò

Hương thơm đồng nội câu hò tình quê

Hai bờ sóng đẩy vỗ về

Con đò hòa nhịp con đê ươm tình

Làng quê nho nhỏ xinh xinh

Đầu trên xóm dưới quyện mình tương lân

Đói no ấm lạnh ân cần

Mạ non lúa chín lựa lần có nhau

Đầu làng thoang thoảng hương cau

Cuối thôn lối trước ngõ sau chan hòa

Hương đồng cỏ nội đơm hoa

Sông xanh bến nước kết tòa thiên trang

Lũy tre bao bọc quanh làng

Lơn mơn trúc biếc nhẹ nhàng vươn lên

Hoàng hôn vừa tắt khơi đèn

Trăng ngàn đã đợi thênh thênh óng vàng

Tình quê thắm đượm chứa chan

Gừng cay muối mặn lại càng keo sơn

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn

Sông xanh bến nước hằng còn tháng năm.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Hùng Tuyên Son Sắt

 

Ai đem nước đổ ra sông

Để cho con nước bềnh bồng trôi đi

Nước kia có tội tình gì

Đừng buôn đừng bán đừng vì lợi danh

Nước kia vốn đã tròng trành

Xâm thực đen đỏ tơ mành tóc tang

Gieo bao thống nỗi lầm than

Tai ương nghiệt ngã vô vàn đắng cay

Da vàng máu đỏ khổ thay

Dân tộc chịu đựng đọa đày thê lương

Chết đồng chết ruộng chết nương

Chết làng chết phố chết phường tiêu ma

Ai đem nước đổ trầm kha

Để cho quốc quốc gia gia nghẹn lòng

Tự tình không nắng sao hong

Máu đen tim lạnh tê hồn thế sao

Có nghe Sông Núi kêu gào

Có nghe Non Nước tuôn trào hờn căm

Ông Cha quét sạch ngoại xâm

Sao nay con cháu sài lang cáo chồn ?

Ông Cha sừng sững Tiên Rồng

Sao nay con cháu lộn dòng vong nô ?

Nếu không, vạn tiếng tung hô

Toàn Dân Tộc, giữ cơ đồ Việt Nam

Nếu không, quét sạch gian tham

Toàn Dân Tộc, giữ giang san nước này

Một bàn tay, triệu bàn tay

Một con tim, triệu trái tim nối liền

Noi gương sông núi hồn thiêng

Bắc Nam Trung, vững Ba Miền keo sơn

Một sắt son, triệu sắt son

Một tấm lòng, triệu tấm lòng hùng vang

Noi gương Văn Hiến năm ngàn

Cổ kim như một huy hoàng Việt Nam.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Kim Cổ Sắt Son

 

Xin ngắt một cành hoa

Dâng lên công đức Mẹ

Xin ngắt một cành hoa

Dâng lên công đức Cha

Nhớ thương cửa cửa nhà nhà

Non non nước nước gia gia hữu tình

Ta đi trên nước non mình

Ta về đồng nội in hình núi sông

Dư đồ một dãi cong cong

Uốn theo chữ “S” Tiên Rồng Việt Nam

Xin ngắt một cành hoa

Tôn thờ công đức Mẹ

Xin ngắt một cành hoa

Phụng cúng công đức Cha

Nước non non nước của ta

Tiếng Quốc sông núi tiếng Gia cửa nhà

Ngàn năm Văn Hiến tinh ba

Rồng Tiên mở hội hoan ca kiêu hùng

Đất này là đất nước chung

Nước này là của giống dòng Việt Nam

Vàng son chạm sắt lên chàm

Ngoại thực sạch bóng ngoại xâm tiêu đời

Hỡi người Việt Nam ta ơi

Nhất hô bá ứng vạn lời tuyên ngôn

Đông Tây Nam Bắc đừng hòng

Tan hoang khiếp vía kinh hồn biết chưa

Xin ngắt một cành hoa

Đáp đền ơn Mẫu Tử

Xin ngắt một cành hoa

Nhớ nghĩa đức Phụ Thân

Nếu cần, đánh đổ phù vân

Nếu cần, quét sạch phong trần bụi bay

Nói cho biết đó biết đây

Đừng gieo ách họa đừng bày tai ương

Việt Nam dũng khí đường đường

Trọng nghĩa thì sống, dở tuồng ra tro

Xâm lăng, xâm thực chật mồ

Hống hách, bạo ngược, xương khô chất chồng

Này này, ta bảo nhớ không

Lật trang sử cũ thoát tròng nhớ nghe

Này này, ta bảo đừng mê

Đụng vào biết mặt, chui về nhà ma

Việt Nam Dân Tộc của ta

Nhứt ngôn ký xuất thiên la rợn hồn

Xưa nay vẫn thế không sờn

Cổ kim không đổi sắt son Tiên Rồng

Đó là núi núi sông sông

Định ban tọa thị giống dòng Việt Nam.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Ôm ấp Quê Hương

 

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Đất trời một cõi bao dung

Sóng lòng thầm kêu khe khẽ

Nhớ thương thương nhớ vô cùng

 

Quê hương là gì hỡ Mẹ

Trọn đời ôm ấp nâng niu

Gió ngàn bay bay nhè nhẹ

Nhớ thương thương nhớ chín chiều

 

Quê hương là dòng sữa Mẹ

Ấp yêu từ thuở chào đời

Lớn lên đi đây đi đó

Vọng về cố quận chơi vơi

 

Quê hương là cơm là áo

Mẹ Cha một nắng hai sương

Nuôi con chất chồng khổ não

Mồ hôi nước mắt khôn lường

 

Quê hương là sông là núi

Dày trang sử ngọc theo dòng

Máu xương ông cha thành đất

Dư đồ chữ S cong cong

 

Quê hương là non là nước

Nam Quan đến mũi Cà Mau

Ba Miền mến yêu gấm vóc

Sắt tô son thắm tươi màu

 

Quê hương là bông là lúa

Mạ non xanh mởn tay ươm

Mái tranh bập bùng bếp lửa

Tình quê thơm ngát ruộng đồng

 

Quê hương là mây là gió

Mẹ quê tóc trắng hoa cau

Ông Cha bao đời chống đỡ

Cháu con  gìn giữ con tàu

 

Quê hương là đất là nước

Sông dài ôm ấp biển xa

Kinh qua sao dời vật đổi

Cháu con bảo vệ sơn hà

 

Quê hương là sông là núi

Biển Đông kê vách Trường Sơn

Ngàn xưa gương soi Văn Hiến

Ngàn sau chiếu sáng huy hoàng

 

Quê hương là thế hỡ Mẹ

Quê hương là thế hỡ Cha

Cháu con Rồng Tiên mở hội

Hoan ca một mái quê nhà

 

Quê hương là thế hỡ Mẹ

Quê hương là thế hỡ Cha

Cháu con Rồng Tiên ghi nhớ

Nâng niu ước vọng câu thề.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Công Ơn Cha Mẹ

 

Thương con từ lúc ra đời

Dạy con từ lúc nằm nôi

Nâng niu tuổi thơ bé bỏng

Võng đưa kẽo kẹt ru hời

 

Khi con biết nói biết cười

Mẹ Cha khôn xiết mừng vui

Công lao sinh thành dưỡng dục

Mai sau con sống nên người

 

Thương con ngày một lớn lên

Vỗ về từ mái đầu xanh

Mong con bình an khôn lớn

Bảo khuyên cho đến trưởng thành

 

Cuộc đời vạn lý phong ba

Con ơi nhớ lời Mẹ Cha

Nhớ lời Thầy Cô dạy dỗ

Thương non thương nước thương nhà

 

Đường dài mới biết ngựa hay

Con ơi ghi nhớ câu này

Luyện công tinh ba sức lực

Mai sau không phỉ tháng ngày

 

Lo gì cuộc đời gian khó

Ngại gì cuộc sống mai sau

Tôi luyện bình sinh sẵn có

Hai tay vững lái con tàu

 

Đường đi còn nhiều ngõ ngách

Nẻo đến hầm hố chông gai

Vượt qua định ban tới đích

Mới hay rõ mặt anh tài

 

Lò cừ nung nấu tâm can

Công thành nào chẳng gian nan

Một cõi nhân sinh phù thế

Chì thau lẫn lộn đá vàng

 

Cha Mẹ cho con châu thể

Ân đức cho con trái tim

Nâng niu giữ gìn con nhé

Suốt đời không thể nào quên.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Vạn lời Mẹ Thương

 

Tôi viết vạn lời tiếng Mẹ thương

Tôi xin mang Mẹ đi muôn đường

Để hình bóng Mẹ in tâm khảm

Để nhớ Mẹ yêu đếm ngấn sương

 

Đôi mắt Mẹ hiền vạn mến yêu

Tình thương gom hết vẫn chưa nhiều

Chưa đầy mắt Mẹ mênh mông quá

Còn trống nhiều khung của ấp yêu

 

Tấm lòng của Mẹ rộng thênh thang

Nhặt hết càn khôn chưa ngập tràn

Nhặt hết Biển Đông còn chỗ trống

Mẹ hơn Cực Lạc lẫn Thiên Đàng

 

Tay Mẹ thiêng liêng vô hậu tiền

Sá gì tay ngọc với tay tiên

Tay Hiền tay Thánh còn ranh giới

Tay Mẹ vô biên khắp mọi miền

 

Chỉ cần mắt Mẹ ngó nhìn thôi

Diễm phúc chứa chan nhất cuộc đời

Vàng bạc kim ngân không thể sánh

Giàu sang địa vị chẳng lên ngôi

 

Chỉ nắm bàn tay Mẹ dấu yêu

Tan đi tất cả mọi liu xiu

Khổ đau biến mất tiêu sầu khổ

Êm ấm an vui phủ nhiễu điều

 

Tôi không nói khoác, ngẫm đi nghe

Còn Mẹ, sống đi, sẽ biết, hè

Đừng để một mai chìm ngõ tối

Thắp đèn đom đóm đếm sao khuya 

 

Tôi không nói khoác với ai đâu

Đừng đợi khăn sô chít mái đầu

Trũng ướt vũng châu thềm giá lạnh

Tóc tang gõ nhịp vọng kinh cầu

 

Dù tôi có viết đến muôn lời

Chữ nghĩa thế gian vét cạn từ

Tiếng MẸ vô cùng không diễn hết

Dù cho một tiếng MẸ mà thôi

 

Những ai còn Mẹ cứ vui đi

Kẻo để một mai héo nụ cười

Dù nụ cười khô đong mắt ướt

Suối vàng róc rách gõ thiên thu.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Vu Lan Nhớ Mẹ

 

Vu Lan nhớ Mẹ nhớ vô vàn

Hai tiếng Mẫu Từ luôn vọng vang

Một cõi đi về lồng lộng quá

Đôi bờ sóng vỗ nước mênh mang

 

Thương nhớ Mẹ hiền lắm Mẹ ơi

Từ khi Mẹ khép cửa ru hời

Con thầm kiếm Mẹ trong vô tận

Chỉ vọng hai từ tiếng Mẹ Ơi

 

Có nghe cửa ngõ của A Tỳ

Con cố kiếm tìm chẳng lối đi

Không nẻo xuống lên không dấu vết

Chỉ nghe văng vẳng bất tư nghì

 

Có nghe một cõi Nước An Bang

Mẹ có về không kết Nụ Vàng

Vạn hữu trùng trùng sa pháp giới

Làm sao con biết chẳng âm vang

 

Sinh tử oan khiên nghiệt ngã, ừ

Một khi khép mở rẽ thiên thu

Cửa sinh cửa tử im phăng phắc

Một tiếng vô thinh phủ thái hư

 

Chắp tay đảnh lễ Hội Vu Lan

Quyện khói trầm hương thoảng nhẹ nhàng

Vạn đức Hồng Danh ban tế độ

Cha Lành vô lượng nhũ Từ Ân

 

Công đức sinh thành nguyện đáp đền

Mẹ ơi nhớ Mẹ không hề quên

Dù cho nhắm mắt xin ghi nhớ

Mang Mẹ đi theo vạn nẻo đường

 

Dù cho muôn hướng đến ngàn phương

Mang Mẹ đi theo nhé Mẹ thương

Để kiếp phù sinh không thống nỗi

Không reo điệp khúc của vô thường.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Vườn Hồng kết nụ Mẹ Yêu

 

Cho tôi được gắn mãi hoa hồng

Hoa trắng xin đừng vội trắng bông

Còn Mẹ là còn hơn tất cả

Không gì so sánh Mẹ, nghe không

 

Hoa hồng một đóa mãi xinh tươi

Còn Mẹ, là còn có nụ cười

Mất Mẹ, cuộc đời mất tất cả

Mẹ ơi, xin Mẹ sống muôn đời

 

Hoa hồng cài áo chẳng sờn vai

Thương Mẹ nâng niu đỡ cánh cài

Đừng để cánh phai tàn tím tím

Ngàn năm ngậm suối khóc tuyền đài

 

Hoa hồng như Mẹ thắm hồng tươi

Đỏ thắm trong tim thắm cả người

Rào rạc Biển Đông triều sóng vỗ

Tình tang điệp khúc Mẹ à ơi

 

Vườn hồng kết nụ Mẹ yêu thương

Một đóa Mẫu Thân thơm vạn đường

Còn có mía lau hương dịu ngọt

Tay tiên nét ngọc tỏa đài phương

 

Vườn hồng xin Mẹ kết thiên thu

Cửa Tử im re, chẳng ứ ừ

Chỉ có Cửa Sinh tràn sức sống

Ngàn năm trăng sáng chẳng mây mù

 

Những ai còn Mẹ hãy nâng niu

Bất kể ngày đêm mỗi sớm chiều

Những lúc canh khuya Mẹ trở giấc

Nhìn xem thử Mẹ có liu xiu

 

Bóng chiều sẽ vội thoáng qua mau

Mây gác tầng không phủ xuống đầu

Bãng lãng hoàng hôn chờ bóng tối

Sao trời le lói nhỏ canh thâu

 

Cẩn trọng thâm sâu giữ đóa hồng

Nhớ nghe đừng đợi lá diêu bông

Rừng hoang cỏ dại xanh rì đó

Thu tím hạ nồng lạnh gió đông

 

Bông hồng cài áo tỏa thơm hương

Vành áo cài hoa kết Mẹ thương

Diễm phúc nhất đời còn có Mẹ

Ta xin đánh đổi mọi nghê thường

 

Đừng để vô thường kéo đến nghe

Nước sông đừng ngập vỡ bờ đê

Đơn côi sóng lệ mòn mi mắt

Réo rắt đêm hè vọng tiếng ve

 

Thôi, xin kết thúc áo cài hoa

Hoa Trắng Hoa Hồng tự điểm hoa

Đừng để một mai đến quá trễ

Hoa Hồng Hoa Trắng hỡi là hoa.

 

Tháng 6 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Tổ Quốc Việt Nam Ta

 

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Vũ trụ càn khôn đã định ban

Giang sơn gấm vóc ở Phương Nam

Muôn đời hiện hữu cùng trời đất

Son sắt tinh hoa kết sử vàng

Hùng Vương mở nước dựng Văn Lang

Văn Hiến ngàn năm son thiếp vàng

Dòng giống Lạc Hồng tô thắm mãi

Năm châu bốn biển lộng huy hoàng

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau

Từ Trường Sơn ra thấu Biển Đông

Vùng đất, vùng trời

Vùng sâu, vùng xa

Thượng du, Trung du, núi rừng

Cao nguyên, đồng bằng và hải đảo

Rợp bóng hồn thiêng, cờ bay huyền ảo

Dân tộc anh hùng, kết sử đan thanh

Trời còn ê ẩm màu xanh

Đất còn e úng cội cành cỏ cây

Nhìn xem Nam Bắc Đông Tây

Thử ai sánh nước non này hơn không

Thiên hà vũ trụ càn khôn

Việt Nam ta cũng trường tồn vĩnh nhiên

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Bắc, giáp Trung Hoa

Tây, giáp Miên – Lào

Nam, giáp Xiêm La

Đông, liền biển cả

Tựa Trường Sơn như vách núi thành đồng

Vượt trùng khơi cho biển nối liền sông

Trường Sa, Hoàng Sa đảo ru gió hát

Phú Quốc, Côn Sơn sóng reo dào dạt

Sầm Sơn, Đồ Sơn trỗi nhịp hoan ca

Dung Quất, Hạ Long hòa vọng thiết tha

Ôi đất nước Rồng Tiên, giang sơn cẩm tú

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Năm ngàn năm lịch sử đã qua

Năm ngàn năm lịch sử đang tới

Của Lạc Hồng thì Rồng Tiên mở hội

Của Vua Hùng thì tế thế hùng anh

Trên dưới một lòng, bảo vệ non sông

Thù trong, giặc ngoài, bá chủ, ngoại xâm

Từng quét sạch chứ chưa hề khiếp phục

Nào có nghĩa một ngàn năm giặc Tàu

Nào có nghĩa một trăm năm giặc Tây

Hay mấy mươi năm ý thức hệ đu dây

Vẫn kiên trinh quật khởi quật cường bất khuất

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Bắc Nam Trung một nhà

Khắp quê hương một cội

Em góc biển, mom sông, cắm sào đứng đợi

Anh rừng sâu, đỉnh núi, cùng gọi nhau về

Kinh qua tao loạn nhiêu khê

Trải bao biến động cũng kề có nhau

Ân tình thắm đượm nhớ câu

“Một con ngựa ốm cả tàu không ăn”

Huống chi ức hiếp xâm lăng

Máu đào trũng đất, xương quằng lên non

Giống dòng Hồng Lạc keo sơn

Rồng Tiên tuyệt diệu sắt son muôn đời

Anh đi biên ải mù khơi

Em chờ đồng nội lên đồi vọng phu

Anh đi chiến địa mịt mù

Em chờ phố thị lá thu mấy mùa

Đếm trong vụn vỡ được thua

Bài ca chiến thắng gió lùa đêm đông

Nhìn trông vận nước long đong

Nối dòng lệ sử hình cong cơ đồ

Lượm từ từng mảnh xương khô

Thân trai nợ nước đắp bờ núi sông

Lượm từ tiết đọng ra hong

Hồn thiêng sông núi trổ bông tôn thờ

Tổ Quốc Việt Nam Ta

Ngàn năm xinh đẹp như mơ

Muôn năm tô thắm rợp cờ hùng ca

Tuyên xưng Quốc Quốc Gia Gia

Non Non Nước Nước của nhà Việt Nam.

 

Tháng 7 – 2011

TNT Mặc Giang

 

Yêu Tổ Quốc

 

Yêu Tổ Quốc, xin khấu đầu Tiên Tổ

Gia hộ cho non nước mãi trường tồn

Việt Nam này toàn vẹn khắp núi sông

Không suy suyễn tơ hào một tấc đất

 

Yêu Tổ Quốc, nguyện hồn thiêng sông núi

Gia hộ cho Dân tộc mãi trung trinh

Băng phong ba bão táp cỡi Cá Kình

Quét sạch bóng bạo tàn phường xâm thực

 

Yêu Tổ Quốc, triệu con tim là một

Triệu con người một thể bất phân ly

Triệu bàn tay uy dũng bất tư nghì

Đồng dõng dạc khi sơn hà nguy biến

 

Yêu Tổ Quốc, rợp cờ bay khói quyện

Khí hùng anh bất khuất tiến lên đường

Sắt son này kiên thệ giữ quê hương

Dù xương máu phơi tràn nơi chiến địa

 

Ông Cha ta, đã ngàn đời như thế

Anh em ta, tiếp tục phủ dưới cờ

Sử huy hoàng thêm gấm vóc điểm tô

Thân sĩ tử, khí anh hùng bất tử

 

Đất trời Nam, dân Việt Nam hùng cứ

Giống Lạc Hồng tọa thị đã định ban

Bất cứ ai dở hống hách tham tàn

Quyết quét sạch không tha dù một móng

 

Dân tộc này đã đúc nung truyền thống

Quốc Tổ Hùng, Dân tộc của hùng anh

Sử Việt Nam mãi mãi là Sử Xanh

Mới kết tinh thành Rồng Tiên tuyệt thế

 

Yêu Tổ Quốc, trời có sập bất kể

Đất có lay, bất luận, chẳng hao mòn

Một tấc đất cũng là của giang sơn

Quân xâm thực đừng hòng mà cưỡng chiếm

 

Yêu Tổ Quốc, khi hô vang một tiếng

Trời đất rung, vũ trụ cũng lăn quay

Quân xâm thực, đừng để ta ra tay

Sẽ trối chết không đường nào thoát khỏi

 

Yêu Tổ Quốc, ngàn xưa cao vời vợi

Đến ngàn sau, tựa ngọc sáng minh châu

Việt Nam ta sừng sững vững con tàu

Giống Lạc Hồng rạng danh soi kim cổ.

 

Tháng 7 – 2011

TNT Mặc Giang

 

***

Trở về Mục Lục Thơ Mặc Giang